Thần Chú Cộng Hưởng Phước Báu Chư Phật Tái Thiết Trùng Tu Châu An Tự

Chư Phật Tái Thiết Trùng Tu Châu An Tự

Chư Phật Tái Thiết Trùng Tu Châu An Tự

Chư Phật Tái Thiết Trùng Tu Châu An Tự

 

Câu chuyện thứ hai, tôi xin kể tiếp cho quý Phật tử rõ về linh ứng mầu nhiệm khi trì chú Đại Bi và chú OM MA NI PADME HUM để xin phước báu hữu lậu, tái thiết trùng tu Tổ Đình Châu An. Tôi xin nói sơ về nguồn gốc Tổ Đình Châu An do Đức Cao Minh Thiền Sư sáng lập, nối tiếp nhị tổ Hồng Liên Thiền Sư, kế tiếp tam tổ Nhựt Viên Thiền Sư.

 

Hiện tại, tôi đặng truyền thừa trụ xứ. Chân An tự trước ở núi Kỳ Vân, Long Hải. Khi chiến tranh Pháp, bắt buộc xuống núi, chùa đặng dọn về Gia Định, xóm Gà. Một căn nhà ngói ba gian, hai mái làm chánh điện và chỗ ở, gần 80 năm thời gian, năm tháng mưa nắng đã làm hư hoại.

 

Ngôi Tam Bảo đã xuống cấp trầm trọng: cột kèo, rui, mè mối ăn hết, mái chùa oằn xuống, mưa dột nhiều nơi. Đến nỗi Ủy Ban Nhân Dân Phường 1, Quận Gò Vấp khuyến cáo chúng tôi, khi mưa to gió lớn không nên ở trong này, phải ra ngoài không khéo nó sập.

 

Nhưng có chỗ nào để ở đâu! Chùa làm phòng thuốc Nam, châm cứu từ năm 1975 đến năm 1990, làm từ thiện 15 năm, sống bằng lon gạo, bó rau, miếng đậu hũ của những thân chủ đền ơn!

 

Đầu năm Quý Dậu 1993, tôi bắt đầu đêm đêm tập trung tinh thần vào việc trì chú Đại Bi. Tôi chí thành chí nguyện, tha thiết cầu xin Đức Quán Thế Âm Bồ Tát ban phước, chuyển cho chùa gặp đại quý nhân hằng sản, hằng tâm giúp đỡ đồng ngân để tái thiết Tam Bảo.

 

Cuối năm, ngày 28 tháng Chạp năm Quý Dậu, lúc 3 giờ chiều, tôi tiếp một cô gái Phật tử xa lạ từ Pháp trở về. Cô ấy thưa: “Sư cô ơi, con về đây với một nhiệm vụ thiêng liêng được giao phó.” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Nhiệm vụ thiêng liêng là gì?”

 

Phật tử đáp: “Bạch Sư cô, con xin kể. Con tên Phan Thị Hạnh, hiện ngụ tại số 59, Pasteurrue, 91330 Yerres. Con rất thích đi nghe thuyết pháp, mỗi khi Đức Đạt Lai Lạt Ma qua Pháp giảng, con đều đi nghe. Có một lần con đang ngồi nghe giảng, tự nhiên con nhập định.”

 

“Con cảm nhận một luồng ân điển tỏa khắp người, con choàng tỉnh, mở mắt ra thấy Đức Đạt Lai Lạt Ma đang đứng trước con xoa đầu thọ ký. Con vội quỳ lên đảnh lễ. Ngài chú nguyện và ban lời với nụ cười hiền dịu. Ngày ra về, các vị xúm lại chúc lành con!”

 

“Từ đó, con thích sự vắng lặng thanh tịnh để tâm con được an lành, mọi việc đời tâm con không còn tha thiết nghĩ. Vào đêm 18 tháng Chạp, lúc 12 giờ đêm, con vừa tọa thiền xong nằm xuống nghỉ. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, con thấy Đức Quán Thế Âm đi trên một vầng mây sáng lòa, đến nơi đầu giường kêu con theo Ngài cấp tốc về Việt Nam hỗ trợ sự trùng tu, tái thiết chùa Châu An.”

 

Cuối năm, ngày 28 tháng Chạp năm Quý Dậu, lúc 3 giờ chiều, tôi tiếp một cô gái xa lạ từ Pháp trở về. Cô ấy thưa: “Sư cô ơi, con về đây với một nhiệm vụ thiêng liêng được giao phó.” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Nhiệm vụ thiêng liêng gì?”

 

Phật tử đáp: “Bạch Sư cô, con xin kể. Con tên Phan Thị Hạnh, hiện ngụ tại số 59 Pasteurrue, 91330 Yerres. Con rất thích đi nghe thuyết pháp, mỗi khi Đức Đạt Lai Lạt Ma qua Pháp giảng, con đều đi nghe. Có một lần con đang ngồi nghe giảng, tự nhiên con nhập định.”

 

“Con cảm nhận một luồng ân điển tỏa khắp người, con choàng tỉnh, mở mắt ra thấy Đức Đạt Lai Lạt Ma đang đứng trước con xoa đầu thọ ký. Con vội quỳ lên đảnh lễ. Ngài chú nguyện và ban lời với nụ cười hiền diệu. Ngày ra về, các vị xúm lại chúc lành con!”

 

“Từ đó, con thích sự vắng lặng thanh tịnh để tâm con được an lành, mọi việc đời tâm con không còn tha thiết nghĩ. Vào đêm 18 tháng Chạp, lúc 12 giờ đêm, con vừa tọa thiền xong nằm xuống nghỉ. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, con thấy Đức Quán Thế Âm đi trên một vầng mây sáng lòa, đến nơi đầu giường kêu con theo Ngài cấp tốc về Việt Nam hỗ trợ sự trùng tu, tái thiết chùa Châu An.”

 

“Con đứng trên đám mây nhỏ phía sau Ngài, cùng bay trên không trung vượt qua bao sông biển, núi non trùng trùng điệp điệp. Vào đất Việt Nam, từ từ hạ xuống tại chùa Châu An, con cùng với Bồ Tát ngồi tiếp chuyện với Sư cô, tại bộ ghế này.”

 

“Ngài chỉ cho con những chỗ hư hoại, xuống cấp trầm trọng của ngôi chùa. Thế rồi con choàng tỉnh dậy và nghĩ đó là giấc mộng. Ngày mai cũng thế! Vừa tu xong nằm xuống thì thấy y như hôm qua. Rồi đêm thứ ba, giấc mộng diễn ra y như đêm trước.”

 

“Con suy nghĩ, Đức Quán Thế Âm báo mình phải về Việt Nam tìm đến chùa Châu An để hỗ trợ trùng tu. Sáng, con kể lại giấc mộng 3 đêm liền cho chồng con nghe. Chồng con bảo: ‘Cận Tết rồi, hôm nay 21, làm sao kịp thủ tục hộ chiếu và vé máy bay?'”

 

“Con trả lời: ‘Nếu Phật gọi em thì Phật lo cho em!’ Con suy nghĩ cứ ‘tận nhân lực, tri thiên mạng’, liền lái xe ra Tòa Đại sứ, xin gặp Ngài Đại sứ và trình giấc mộng ba đêm liên tục như thế, mong Ngài giúp đỡ phương tiện.”

 

“Ngài Đại sứ cười và nói: ‘Đây cũng là một chuyện lạ, nếu có điều kiện, tôi sẵn sàng giúp đỡ, còn hứa thì tôi không hứa, vì cận Tết đồng bào về nước quá đông, không còn một ghế trống trên máy bay.’ Con cảm ơn Ngài Đại sứ ra về và xin gửi số điện thoại lại.”

 

“Sư cô có thể nghĩ rằng sự mầu nhiệm như thế nào không? Chưa đầy một tuần sau, con nhận điện thoại từ Tòa Đại sứ báo cho con hay có hai hộ chiếu, hai vé máy bay, ông bà có thể về luôn không? (Có một gia đình giờ chót không về nước, nên trả hộ chiếu, vé máy bay). Vợ chồng con run luôn, vội vàng thu xếp hành lý, ngày hôm sau ra phi trường trở về Việt Nam.”

 

“Đúng 5 giờ chiều ngày 27/12 Âm lịch, vợ chồng con đặt chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất, con tạm ngụ tại nhà bạn. Tối đêm đó, con không ngủ đặng, cứ lăn lộn mãi, bên tai cứ nghe tiếng thúc giục phải tìm chùa cho nhanh!”

 

“Đúng 5 giờ chiều ngày 27/12 Âm lịch, vợ chồng con đặt chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất, con tạm ngụ tại nhà bạn. Tối đêm đó, con không ngủ đặng, cứ lăn lộn mãi, bên tai cứ nghe tiếng thúc giục phải tìm chùa cho nhanh! Sáng ra, con nói để đi tìm chùa Châu An.”

 

“Chồng con bảo: ‘Mới qua, ngồi phi cơ 18 tiếng, bộ không mệt sao? Nghỉ 1, 2 hôm rồi đi tìm.’ Con bảo: ‘Không đặng, nếu không tìm ra chùa thì không đêm nào ngủ đặng. Hãy để em đi tìm chùa cho xong trách nhiệm Phật giao phó!'”

 

“Con nhờ người cháu chở đi, hỏi thăm từ từ các chùa và cuối cùng con đã tìm thấy chùa Chân An đây rồi. Con đứng lặng người, bàng hoàng, sửng sốt, đúng là cảnh chùa này mà ba đêm trong mộng con đã thấy: từ tượng đài Quán Âm, Tháp Tổ, những gốc nhãn, xoài to lớn.”

 

“Kìa, chánh điện mái ngói đã hư, trong chùa kèo cột, rui mè bị mối ăn hết, trên trần nhà những tấm la phông mục nát rớt xuống. Phật đã chỉ cho con xem sự hư hoại, xuống cấp này, con cũng đặng hầu chuyện với Sư cô ba đêm liền. Nên khi Sư cô ra mở cổng, nhìn gương mặt và dáng đi Sư cô, con đã nhận ra ngay. Kể luôn cả pháp danh của Sư cô con cũng biết.”

 

Trước sự việc mà cô Phật tử kể, tôi hết sức kinh ngạc, tự nghĩ sự linh ứng mầu nhiệm của thần chú Đại Bi và chú OM MA NI PADME HUM có kết quả một cách thần bí! Cô Phật tử nói: “Hôm nay con về Việt Nam với một nhiệm vụ thiêng liêng được giao phó.”

 

“Đó là ủng hộ cho Sư cô trùng tu chùa Châu An, trước mắt, con xin cúng dường mười triệu đồng Việt Nam. Chừng nào Sư cô khởi công làm, con có, con xin ủng hộ tiếp.” Tôi nói, trước sự việc quá đột ngột, Sư cô chưa có dự định trùng tu sớm vì kinh phí nhà chùa còn quá hạn hẹp.

 

Cô Phật tử nói: “Chừng nào Sư cô trùng tu thì tùy, nhiệm vụ của con từ Pháp về đây tìm đặng chùa rất là khó khăn. Xin Sư cô nhận sự đóng góp, cúng dường trùng tu Tam Bảo, thực thi điều trong mộng để phần tâm linh con đặng nhẹ nhàng, vì ngày mùng 3 Tết con trở qua Pháp.”

 

Tôi nhận số tiền, tiễn đưa cô ấy về và trao đổi địa chỉ cùng nhau. Đầu óc tôi bắt đầu lo nghĩ, nửa mừng nửa sợ, nửa nghi nửa ngại.

 

Đêm cúng giao thừa xong, tôi quỳ trên chánh điện, thành tâm tha thiết cầu xin Đức Quán Thế Âm chỉ dạy: với số tiền chùa có đặng bốn chục triệu đồng Việt Nam, vậy có thể khởi công tái thiết, trùng tu Tam Bảo không? Những ngày tiếp theo, suy nghĩ quá nhiều nên thần kinh căng thẳng, áp huyết lên cao, tôi đã bệnh.

 

“Bạch thầy, có khách gặp,” thị giả thưa. “Con mời Sư cô Đăng tiếp, thầy mệt lắm!” “Bà ấy xin gặp thầy thôi. Bà ấy đang ngồi trên chánh điện!” Tôi cố gắng lên chánh điện tiếp khách, đó là ngày mồng 6 Tết.

 

Một bà Phật tử đang quỳ lạy Phật, ngó lên thấy tôi, buông tiếng nói: “Sư nữ lại đây cho ta dạy việc.” Tôi thấy lạ, vì kẻ dùng danh từ “Sư nữ” nói ra như ra lệnh. Tôi bèn quỳ xuống.

 

Bà ấy nói: “Sư nữ ơi! Chuyện không có gì phải lo lắng quá mà mang bệnh. Hãy bình tâm, định trí lại. Đây là cơ Phật chuyển, ban thưởng cho Tổ Đình Châu An, xoay chuyển các đệ tử sẽ về rất đông, kẻ của người công đứng ra gánh vác sự trùng tu Tam Bảo.”

 

“Sư nữ hãy bảo trọng sức khỏe.” Tôi vội chắp tay thưa: “Con xin y giáo phụng hành. Xin bề trên hỗ trợ cho con xin giấy phép xây dựng đặng dễ dàng.” “Sư nữ yên trí, đệ tử ta lo hết, hãy bình tâm, bình tâm.” Rồi bà ta thở dài (thăng), đứng dậy cúi đầu đảnh lễ Sư cô, kiếu từ ra về, mời ở lại không đặng.

 

Tôi bắt đầu xin giấy phép sửa chữa, hỏi thăm các chùa đang làm. Quý thầy cô cho hay gay lắm, tốn kém dữ lắm, một hai năm mới có giấy phép. Tôi cứ nghĩ “tận nhân lực, tri thiên mạng.”

 

Sáng 16 tháng Giêng năm 1994, tôi vào Sở Xây dựng Thành phố để hỏi mọi thủ tục, giấy tờ cần thiết khi nộp đơn. Cô Ngân, nhân viên Sở, ngẩng đầu lên nhìn tôi mà nói: “Sư cô về chùa đi, một chút con vào chùa hướng dẫn Sư cô.” Tôi về chùa, nửa tiếng sau cô dẫn hai người bạn vào chùa lễ Phật.

 

Trong lúc các cô lễ Phật, tôi đứng đánh chuông thầm vái Đức Quán Thế Âm chuyển những người này giúp đỡ hồ sơ giấy tờ. Lễ Phật xong, xuống phòng, tôi đem giấy tờ nhà chùa có cho cô Ngân xem. Xem xong, cô bảo giấy tờ hợp lệ nhưng còn thiếu một số, để tụi con giúp cho đủ thủ tục.

 

Cô bảo hai người bạn: Nga vẽ họa đồ vị trí cũ, Ngọc hợp đồng đo đạc đất đai, còn chị nhờ các anh vẽ la-plan, móng, cột và chứng các giấy tờ cần thiết. Tôi nói các cô cố gắng giúp đỡ, ơn này nhà chùa không quên, sẽ có bồi dưỡng xứng đáng. Các em vội nói: “Sư cô cho tụi con kiếm chút công quả, chúng con hỗ trợ nhà chùa vô điều kiện.”

 

Sau khi đầy đủ giấy tờ để nộp đơn, hồ sơ còn phải qua 9 cơ quan rất gay go, khó khăn, có những nơi hồ sơ phải nằm lại vài tháng, nhất là khâu bảo vệ chính trị. Với sự nhất trí của Phật tử, tôi nhờ một cán bộ Mặt trận, quen biết nhiều, để nộp hồ sơ, lo giấy phép xong sẽ bồi dưỡng 10 triệu.

 

Nhưng hồ sơ bị trả lại khi cậu ta nộp! (???) Thấy vậy, tôi lên Chánh điện cầu nguyện Đức Quán Thế Âm gia hộ cho con đi nộp hồ sơ chùa, gặp đặng quý nhân giúp đỡ. Thì y như lời cầu nguyện, đi tới cơ quan nào cũng đều gặp nhân viên vui vẻ, cởi mở, giải quyết hồ sơ nhanh chóng.

 

Phật đã chuyển người có tâm đạo giúp đỡ để đỡ tốn 10 triệu phi lý. Song song với việc lo hồ sơ giấy phép, tôi nhận đặng tiền của Phật tử từ xa gần cúng dường hỗ trợ trùng tu Tam Bảo.

 

Vài tháng sau, nhà chùa có giấy phép, tôi chọn ngày 11/8/1994 khởi công xây phần dưới. Công ty xây dựng Hoàn Mỹ đặng chọn thi công với giá tám chục triệu đồng tiền công, phần vật tư thì nhà chùa mua.

 

Trước ngày công ty Hoàn Mỹ thi công, tôi tiếp vị Giám đốc công ty. Cậu còn rất trẻ, mới 37 tuổi, gương mặt phúc hậu, vui vẻ. Sau một vòng tham quan chùa, trở về công ty, cậu chỉ thị ký nhận năm chục triệu đồng, còn cúng lại chùa ba chục triệu đồng để mua vật tư (vì thấy chùa nghèo).

 

Cậu còn ủng hộ hoàn toàn bộ ván coffrage, giàn chống, dụng cụ xây dựng linh tinh (đỡ tốn sáu mươi lăm triệu đồng về khâu đó).

 

Còn vật tư, Phật tử chạy mua: xi măng đổ móng cột, sử dụng xi măng Trung Quốc, mỗi bao tiết kiệm đặng mười ngàn đồng. Gạch, cát, đá, sắt: đặng Phật tử cho mượn bãi đổ nên mua từ công ty Biên Hòa, chở bằng phương tiện trọng tải lớn, mỗi thứ rẻ đi năm, bảy triệu đồng.

 

Đại chúng cùng Phật tử phát tâm nhất trí lao động ngày đêm ròng rã một tuần: đập phá, dỡ chùa, dời xà bần vào một vị trí, trả mặt bằng để bên thi công đào móng (tiết kiệm khâu đó đặng mười triệu đồng). Nhiều vị kiến trúc sư, kỹ sư xây dựng quen biết với nhau, nghe làm chùa rủ nhau đến, bàn bạc góp ý làm cho bền, chắc, đẹp mà ít hao tốn.

 

Sự mầu nhiệm linh ứng không thể luận bàn, khắp nơi khi xây dựng bị phát sinh hao tốn lắm, vậy mà chùa Châu An lại chiết giảm, tiết kiệm đặng một số kinh phí lớn. Cuối năm 1994, hoàn tất phần dưới, tháng 09/1995, xây tiếp phần trên lầu (Chánh điện).

 

Đầu năm 1996, xây tiếp hai dãy lầu gồm 14 phòng và dãy nhà bếp, tổng kinh phí 877.585.000 đồng. Ngày 19/2/1997, vía Đức Quán Thế Âm Bồ Tát, cũng là ngày Châu An Tự tưng bừng lễ lạc thành, nhân thiên chung hưởng phước lành.

 

Mừng ngày an vị lạc thành Châu An và khi khởi công trùng tu chùa, tôi có báo tin cho thầy Phật Đạo (thầy là người chỉ dạy bắt ấn “Tứ Đại Ngũ Châu” khi trì chú Đại Bi và chú OM MA NI PADME HUM bằng tất cả tâm lực). Thầy trả lời, đó là nhiệm vụ các vị cứ làm.

 

Thầy không ủng hộ viên gạch nào cả nhưng thầy đã trao cho tôi chìa khóa, tự mở ra mà lấy phước báu chư Phật sử dụng. Ghê chưa quý Phật tử! Tôi đang nhập thất, thấy Đức Quán Thế Âm hiện ra, tôi quỳ đảnh lễ Bồ Tát. Từ đó, tâm tôi thôi thúc bảo phải viết lên cho Phật tử biết sự nhiệm mầu, linh ứng mà phát tâm trì tụng Đại Bi Thần Chú và chú OM MA NI PADME HUM để cộng hưởng phước báu chư Phật.

 

Thiền thất, ngày 15 tháng 04 năm Đinh Sửu. Phật lịch 2541 – viết xong. Ni sư Thích Nữ Lệ Phát, Trụ trì CHÂU AN TỰ.

Chia Sẻ

Open this in UX Builder to add and edit content